Hay mình mở lòng ra đón yêu thương, đời người như chiếc lá, tội gì mà phải cô đơn?

Bạn hãy thử mở ngăn kéo lòng mình. Những giấc mơ đó vẫn chưa nguội lạnh, phải không? Bây giờ, bạn hãy lấy ra. Hãy giũ bụi, tưới nước, thắp lửa để hơi ấm trở lại với giấc mơ bấy lâu nay vẫn ngủ yên trong bạn.

Có người thà cô đơn, chứ không hề muốn đón nhận tình cảm của bạn. Có người thà chấp nhận đi sớm về khuya một mình, chứ không hề muốn nắm lấy bàn tay đang chìa ra trước mặt.

Bởi yêu một người có chắc sẽ yên vui? Bởi nắm được rồi liệu có chắc sẽ không buông ra?

Với những người như thế, ta luôn không biết làm sao để yêu họ.Và, chính họ cũng không biết mở lòng mình ra sao để đón người kia vào.

Loay hoay trong chuyện tình cảm không rộng cũng không chật này khiến cả hai đều mệt mỏi. Mà tháng năm thì vội vã, có dừng lại chờ ai bao giờ. Ta chọn cách buông bỏ tình cảm.

Rốt cuộc, vẫn chỉ là người không chờ được người, tình không chờ được tình…

Hay mình mở lòng ra đón yêu thương, đời người như chiếc lá, tội gì mà phải cô đơn?

Chúng ta hay mắc căn bệnh kì kèo với kỉ niệm. Cứ muốn níu kéo một cách khó chịu bởi cái ích kỉ mang tên muốn sở hữu của mình. Khi một thứ đã tuột khỏi tay bạn, thì bạn chẳng thể làm gì và cũng không nên làm gì. Bạn chỉ có thể đón nhận và mở lòng cho chính bản thân và cho những người đến sau bước tiếp.

Bạn hãy thử mở ngăn kéo lòng mình. Bên trong đó có những gì? Những giấc mộng thanh xuân chất chồng lần lữa vẫn còn trong đó chứ? Những giấc mơ đó vẫn chưa nguội lạnh, phải không? Bây giờ, bạn hãy lấy ra. Hãy giũ bụi, tưới nước, thắp lửa…để hơi ấm trở lại với giấc mơ bấy lâu nay vẫn ngủ yên trong bạn.

Hay mình mở lòng ra đón yêu thương, đời người như chiếc lá, tội gì mà phải cô đơn?

Chỉ một lần trong đời, tôi thực sự tin rằng, bạn tìm được ai đó có thể thay đổi hoàn toàn thế giới của mình. Bạn kể cho họ những điều mà bạn chưa từng chia sẻ với bất kì một tâm hồn nào khác, và họ tiếp nhận hết những gì bạn nói và thực lòng muốn nghe nhiều hơn.

Bạn mở lòng về những hi vọng cho tương lai, về những giấc mơ sẽ không bao giờ thành sự thực, về những mục tiêu mà bạn đã không đạt được, hay biết bao những sự thất vọng bạn vấp phải trong cuộc đời.

Hay mình mở lòng ra đón yêu thương, đời người như chiếc lá, tội gì mà phải cô đơn?

Khi điều gì đó tuyệt vời xảy ra, bạn không thể đợi đến lúc bạn được kể cho họ nghe, biết rằng họ sẽ sẻ chia sự phấn khích của bạn. Họ không ngượng ngùng khóc cùng bạn khi bạn bị tổn thương hay cười với bạn khi bạn làm điều gì đó ngây ngô.

Không bao giờ họ làm tổn thương cảm xúc của bạn hay làm bạn cảm thấy như thể bạn không đủ tốt, mà họ sẽ tin tưởng và chỉ cho bạn thấy những điều ở bản thân làm bạn đặc biệt và tốt đẹp. Không bao giờ có sự áp lực, ghen tuông hay ganh đua khi họ bên bạn, mà là sự trầm tĩnh yên bình.

Vậy nên, nhân lúc còn trẻ, hãy cứ hẹn hò, hãy cứ gặp gỡ, nhưng đừng bước qua thanh xuân quá lâu với duy nhất một người, đừng để tấm chân tình của mình trở thành gánh nặng cả một đời mà bỏ lỡ những gì tươi đẹp nhất. Thanh xuân ngắn ngủi ấy là để cho mình xứng đáng được yêu thương và nâng niu thôi nhé!

Nguồn: Guu.vn

SHARE